TÌNH KHÚC MÙA XUÂN
Chiều trở lạnh mưa rơi trên phố vắng
Cuối Đông buồn ngồi đếm lá vàng bay
Nhớ bước chân người đã dạo phố này
Bao kỷ niệm vẫn như còn nguyên mới
Những con phố mình hay thường lui tới
Mỗi bước chân gợi nỗi nhớ trong lòng
Những tháng ngày ôm cảm xúc chờ mong
Niềm ao ước ngóng trông mùa Xuân đến
Lòng khao khát mong thuyền về cập bến
Tuổi mơ hồng ươm giấc mộng vàng tươi
Mắt thẫn thờ ngơ ngác kiếm tìm người
Chân bước nhẹ mơ màng hồn chìm lắng
Ngôi nhà nhỏ mong em về theo nắng
Sưỡi ấm màn sương lạnh giá cuối Đông
Ôm vào lòng nỗi nhớ bóng mơ hồng
Ươm giấc mộng ấm tình thương dào dạt
Đôi môi ngọt dâng trào niềm thèm khát
Hồi chuông ngân tiếng vọng khắp nẻo đường
Mỗi Xuân về vương vấn niềm nhớ thương
Tình nồng thắm hòa trong từng nhịp thở
Đêm Hà Nội mặt hồ Gươm sáng rõ
Hai bóng hình xiết chặt chẳng dời xa
Nước mặt hồ liễu rủ bóng la đà
Nghe tình khúc mùa Xuân ru trầm lặng.
MÙA HOA BƯỞI
Tháng hai về trong nỗi nhớ vấn vương
Mùa hoa bưởi thoảng hương thơm ngào ngạt
Tiếng xa vọng ngân vang từng câu hát
Gợi trong lòng nỗi nhớ bóng người thương
Tiếng bước chân lặng lẽ ở trên đường
Nhớ kỷ niệm tuổi mơ hồng cháy bỏng
Cứ mỗi buổi chiều Xuân trời gió lộng
Kéo em vào che ấm chẳng rời xa
Đã bao mùa hoa bưởi nở trôi qua
Hương hòa quyện lùa trong từng nỗi nhớ
Những năm tháng tuổi thơ còn bỡ ngỡ
Có những điều chưa nói tỏ cùng nhau
Để tháng năm những lúc phải buồn sầu
Chỉ muốn được chìm sâu trong giấc ngủ
Những kỷ niệm chỉ là trong quá khứ
Vẫn còn nguyên giá trị giữ trong lòng
Những buổi chiều ngồi hóng gió bên sông
Ngắm đôi má làn môi hồng thắm đỏ
Niềm khao khát hòa trong từng nhịp thở
Cùng đắm say trao gửi nụ hôn nồng
Bước trên đường lặng lẽ đến bên sông
Hồn say đắm mong vòng tay xiết chặt
Chút Đông cuối Ta ngồi cùng góp nhặt
Ủ ấm lòng trong những buổi chiều xa
Đợi đến mùa bưởi nẩy lộc ra hoa
Anh nhờ mẹ mang trầu cau sang hỏi
Thưa câu chuyện cùng bao lời muốn nói
Mong đến ngày được hạnh phúc cùng nhau.
TÌNH KHÚC XUÂN VỀ
Tháng ba rồi nơi ấy có bình yên
Anh muốn gửi chút hương mùa Đông cuối
Con phố nhỏ lá vàng rơi ngập lối
Tiếng chim non đang vọng hót trên cành
Những tháng ngày đứng đợi dưới cây xanh
Mùa hoa bưởi đưa hương tình cuối phố
Tiếng chuông vọng, công viên chiều lá đổ
Muốn gửi về trọn nỗi nhớ mênh mang
Tháng ba về rạo rực ánh nắng vàng
Mùa hoa gạo vương tơ tình cô lẻ
Cơn gió lạnh cuối mùa về khe khẽ
Nhuộm ươm vàng ru nhẹ giấc mơ trưa
Hà Nội giờ đã vắng những cơn mưa
Bên lối cũ cây bàng thay là đỏ
Bước lặng lẽ trong chiều ngày trở gió
Gửi đến người nỗi nhớ buổi chiều Đông
Hoa bưởi đưa ngào ngạt dịu hương nồng
Lan dịu ngọt thoảng thơm mùi ngây ngất
Nghe điệp khúc mùa Xuân tình dào dạt
Mong mỏi ngày dạo bản nhạc cùng nhau
Để Xuân sang quên hết nỗi ưu sầu
Kỷ niệm đẹp mang theo cùng Xuân mới
Muốn dành trọn giấc mơ mình mong mỏi
Nụ hôn nồng thắm đượm ấm môi em.
TÌM DẤU CHÂN XƯA
Chiều Xuân rực rỡ nắng vàng
Mây ngàn lơ lửng gió sang giữa mùa
Đường về trở gió gặp mưa
Dừng chân bến cũ như vừa mới qua
Bao năm nỗi nhớ cho vừa
Nỡ nào quên được tình xưa thắm hồng
Mỗi lần ngồi đợi bên sông
Chờ cô thôn nữ sang trồng cải hoa
Nhìn em đôi mắt hiền hòa
Miệt mài dệt lụa thêu hoa tặng chồng
Lặng nhìn bãi cải bên sông
Đò xưa bến cũ bóng hồng đã xa
Bước sang tuổi luống hoa cà
Bao mùa cải ngọt đã ra trổ ngồng
Những ngày tháng đợi chờ mong
Chẳng tìm thấy được bóng hồng ngày xưa
Ánh trăng soi tỏ bóng dừa
Đợi chờ chẳng thấy người xưa trở về
Lá vàng phủ kín triền đê
Chênh chao anh bước lối về không em
Thầm mong nhớ đến môi mềm
Xuân buồn lỗi nhịp lòng thêm âu sầu
Đợi người biết đến bao lâu
Lại thêm mùa nữa theo màu lá rơi.
GIẤC MƠ THÁNG BA
Những tháng năm ghìm nỗi nhớ trong lòng
Bao kỷ niệm mơ màng trong giấc ngủ
Đêm trở giấc nhớ về nhiều chuyện cũ
Để mỗi ngày đêm ngủ thấy hình em
Ngày chia xa trao nụ ấm khát thèm
Muốn giữ lại lưu thêm vào miền nhớ
Và coi nó như là duyên tình nợ
Cứ mỗi ngày mang sợi nhớ ra hong
Giọt sương rơi lặng lẽ thấm má hồng
Suy ngẫm lại những gì mình từng có
Đêm tĩnh lặng ngồi bên ô cửa sổ
Mắt thẫn thờ hiện rõ bóng người thương
Bước lần soi dấu vết cũ trên đường
Mơ giấc ngủ cầm tay nhau cất bước
Mong xoa dịu những buồn đau vết xước
Dắt tay em đi hết quãng đường này
Ánh trăng rằm lại sáng tỏ quang mây
Một ngày mới tràn đầy trong màu nắng
Mình trở lại giấc mơ vàng trong sáng
Yêu nồng nàn sáng rực tuổi hồn nhiên
Đêm trăng thanh ngồi ngắm bóng dịu hiền
Trao lặng lẽ nụ hôn nồng cháy bỏng
Tình sâu đậm dâng trào như con sóng
Mơ mỗi ngày ủ giấc mộng ngàn thu.
TÌNH KHÚC HẠ THƯƠNG
Cơn gió lạnh đưa tôi về quá khứ
Lòng bồi hồi nhớ đến tuổi mộng mơ
Mong tìm về năm tháng của tuổi thơ
Được sống lại cùng niềm mơ tuổi trẻ
Muốn níu giữ nửa mùa Xuân thật nhẹ
Gạt nỗi buồn cho gió cuốn trôi đi
Đưa tình yêu về độ tuổi xuân thì
Được trao lại nụ hôn nồng cháy bỏng
Tuổi thơ mộng dâng trào như con sóng
Giữ trong tim luôn chứa một bóng hình
Hỏi lại người sao cứ mãi lặng thinh
Đêm trăn trở rồi chìm trong giấc mộng
Bên gốc phượng giờ chỉ là khoảng trống
Kỷ niệm buồn theo cánh gió miên man
Tuổi mới yêu như sóng biển vượt ngàn
Hồn tĩnh lặng lần tìm trong nỗi nhớ
Mong gìn giữ mối tình nồng duyên nợ
Đem theo cùng phận số của tình yêu
Ôm vào lòng nỗi nhớ mỗi buổi chiều
Niềm mong mỏi mỗi ngày khi thức dậy
Em trở lại lưu hình mình trên giấy
Cánh phượng hồng ép giữ gửi hồn thơ
Mỗi chiều về dem hong lại giấc mơ
Đợi sang Hạ khi vào mùa phượng nở
Cùng nhớ lại mối tình đầu lỡ dở
Dành tặng người một thuở đã từng yêu.
ĐÊM HẠ BUỒN
Mộng cuộc tình tan vỡ bởi đôi ta
Lời ước hẹn giờ trở thành đau khổ
Kỷ niệm đẹp giấc mơ từng đã có
Phận trái ngang vội cất bước theo chồng
Làm vỡ tan bao ký ức màu hồng
Tiếng pháo nổ mất đi niềm hy vọng
Em có hiểu vì Ta cùng tưởng mộng
Tuổi thơ ngây mơ sắc mộng màu vàng
Bến bờ sông bước lặng lẽ sau nàng
Lòng tủi hận lãng quên thời tuổi trẻ
Anh cũng tưởng bản thân mình mạnh mẽ
Để cả đời chìm đắm bởi men say
Rồi mỗi đêm tiếc nuối mộng tình này
Thương hoa nhuỵ bị đày trong nỗi khổ
Trên bến đợi một mình như chẳng có
Đứng lặng nhìn xác pháo nổ tan bay
Dù phận duyên chẳng thể ỡ kiếp này
Niềm hy vọng chờ sum vầy trời cuối
Mong cũng chỉ giữ gìn tình tiếc nuối
Để mỗi ngày thoả nguyện ước cùng nhau
Mong vào đêm em vợi bớt nỗi sầu
Hãy gìn giữ những gì mình đã có
Và hãy nghĩ chuyện mình là duyên nợ
Đợi tháng năm quên lãng phận kiếp này.
TÌNH KHÚC HẠ XƯA
Hoa Phượng nở gọi ve sầu nắng Hạ
Gió ngập ngừng vì lạ bước chân ngâu
Kỷ niệm xưa thương nhớ thuở ban đầu
Ngôi trường cũ qua cầu về chung lối
Nhặt cánh Phượng anh cài lên tóc rối
Mỗi chiều về qua lối nhỏ thân thương
Dìu nhau đi cho nắng ngả môi hường
Màu Phượng đỏ vương trên tà áo trắng
Những kỷ niệm luôn mang màu trong sáng
Tuổi thơ ngây đẹp tựa áng mây hồng
Những đêm hè ngồi lặng ngóng bên sông
Lòng thấp thỏm niềm mong cùng nỗi nhớ
Giờ nghĩ đến tình yêu như duyên nợ
Để phượng hồng lưu luyến cánh hoa rơi
Câu chuyện xưa tím biếc cả khung trời
Trao ánh mắt bâng khuâng rồi bối rối
Nụ hôn ấy anh trao chiều nắng vội
Hương nồng nàn thắm đượm chẳng dời nhau
Cứ nghĩ rằng cùng bước những ngày sau
Mơ giấc mộng đêm màu hồng say đắm
Và cứ nghĩ tình yêu mình sâu đậm
Vuột trôi đi vào dĩ vãng một thời
Đêm ngồi nghe vọng khúc nhạc không lời
Để nhớ lại một thời vương mực tím.
Thơ: Nam Nguyễn
Link nội dung: https://tapchivietduc.vn/kham-pha-nhung-cung-bac-cam-xuc-qua-chum-tho-cua-nha-tho-nam-nguyen-a21598.html