Chuẩn hóa tên gọi cơ sở giáo dục đại học

Một trong những vấn đề giáo dục được dư luận quan tâm là Bộ Giáo dục và Đào tạo vừa đưa ra chủ trương đặt tên cơ sở đào tạo đại học phải bảo đảm chính xác, chuẩn mực, không gây nhầm lẫn về đẳng cấp, thứ hạng, nội dung chương trình đào tạo.

Theo đó, các cơ sở đào tạo đại học không được tùy tiện sử dụng các từ ngữ mang tính chất “quốc gia”, “quốc tế”, “Việt Nam”, “International”, “National”, “State” gắn với tên trường của mình nếu không được cấp có thẩm quyền xem xét, quyết định.

Các trường đại học cũng không được gán ghép tiếng Việt và tiếng nước ngoài trong tên tiếng Việt, từ ngữ sử dụng phải có nghĩa, chuẩn mực, được dùng phổ biến. Với tên tiếng nước ngoài hoặc tên giao dịch quốc tế, các trường phải dịch tương đương tiếng Việt, không được làm tăng mức độ, vị thế hoặc loại hình.

mh-1766983504.jpg
Ảnh minh họa: baochinhphu.vn

Sở dĩ cơ quan quản lý nhà nước về giáo dục phải đưa ra quy định mang tính chất chế tài như vậy bởi thời gian qua xuất hiện việc đặt tên, đổi tên hoặc nâng cấp đại học của nhiều cơ sở đào tạo có biểu hiện “mập mờ đánh lận con đen”, chủ ý làm tăng vị thế, mức độ quan trọng của nhà trường một cách thái quá, trong khi nội lực và khả năng thực tế lại không phải như vậy. Nói cách khác, nhiều trường đại học cố khoác cho mình “cái áo” quá rộng, quá hoành tráng nhằm “đánh bóng” thương hiệu là chính, trong khi nguồn lực và chất lượng đào tạo không phù hợp, tương xứng với tên gọi nhà trường.

Đấy là chưa kể nhiều trường còn lợi dụng tính chất “quốc tế” để liên kết đào tạo với cơ sở giáo dục đại học nước ngoài không phải vì mục đích nâng cao chất lượng, hiệu quả đào tạo, mà thực chất chỉ “mua danh” các thương hiệu có tính chất quốc tế để mời chào, lôi kéo học viên tham gia và tăng học phí, tăng nguồn thu, tăng lợi nhuận. Vụ việc Trường Cao đẳng nghề Thiết kế và Thời trang London (LCDF-Hà Nội) vừa đào tạo và cấp bằng liên thông đại học được quảng cáo “có giá trị toàn thế giới” nhưng không được công nhận ở Việt Nam đã phần nào cho thấy thực trạng bất cập đó.

Chủ trương chuẩn hóa, minh bạch hóa tên cơ sở giáo dục đại học cũng không ngoài mục đích thiết lập kỷ cương trong việc cấp phép mở trường, mở mã ngành đào tạo ở bậc đại học. Quan trọng hơn là việc siết lại chất lượng giáo dục đại học một cách thực chất, qua đó góp phần chấm dứt tình trạng nhiều trường mang danh “quốc gia”, “quốc tế” nhưng từ quy mô đến chất lượng đào tạo lại chỉ ở mức “ao làng”.

Dân gian có câu “Chiếc áo không làm nên thầy tu” với hàm ý hình thức bên ngoài không làm nên bản chất và phản ánh/thể hiện cốt cách bên trong. Danh có chính ngôn mới thuận. Vị thế, thương hiệu, hình ảnh tốt đẹp của một cơ sở giáo dục đại học không phải là tên trường to tát, “kêu như chuông, nổ như pháo”, mà xuất phát và bảo đảm từ nguồn nhân lực cán bộ, giảng viên chất lượng cao; cơ sở vật chất và tài chính ngang tầm với quy mô đào tạo; trình độ năng lực quản trị tốt; chương trình đào tạo chuẩn mực, hiện đại; hệ thống đánh giá, bảo đảm chất lượng công khai, minh bạch; kết quả nghiên cứu khoa học và đào tạo sinh viên đóng góp hiệu quả, thiết thực cho mục tiêu phát triển kinh tế-xã hội và cộng đồng.